Tôi sinh ra khá may mắn với ngoại hình hơi bị xinh xắn nên từ thời cấp 3 đã có khá nhiều bạn nam theo đuổi nhưng tôi đã chọ anh, một anh làm trưởng phòng lớn hơn tôi 11 tuổi làm mối tình đầu khi tôi vừa bước vào lớp 12. Có lẽ lúc ấy tôi chọn anh vì anh mang đến cho tôi cái cảm giác an toàn vì nhìn anh rất khác với những bạn nam của tôi, anh có dáng vẻ rất từng trải và quan trọng nhất là anh rất thương yêu và kính trọng người nhà của tôi.
Sau đó tôi thi đậu vào trường đại học ngoại ngữ chuyên Anh văn và sau 4 năm khi vừa ra trường, chúng tôi đã kết hôn dưới sự đồng ý và tán thành của 2 gia đình. Sau khi đám cưới chừng một tháng tôi bắt đầu công việc của mình là làm thông dịch viên cho một công ty nước ngoài với mức lương kha khá và kết quả sau một năm hôn nhân là một bé gái xinh xắn ra đời.
Tôi cứ luôn ước mơ cuộc đời của mình cứ yên bình như vậy cho đến cuối đời và cho dù có nghèo đi tôi vẫn mãn nguyện nhưng không, người tính sẽ không bao giờ bằng trời. Anh đã ngoại tình với một cô nhân viên trẻ tuổi trong công ty và họ đã lừa dối tôi không biết bao nhiêu lần trong những tháng tôi mang thai cho đến lúc nào thì tôi hoàn toàn không biết.
Bầu trời trong tôi gần như sụp đổ và nước mắt cứ trào ra. Tôi xin phép công ty cho nghỉ mấy tuần và dọn hẳn về nhà bố mẹ để sống nhưng về đó tôi càng thấy phiền hơn vì suốt ngày cứ nghe đi nghe lại cái kịch bản "đứa bé cần người cha", "đàn ông chơi qua đường là thôi, nhưng vợ con vẫn là chính"... Nghe đến nhàm tai đến nỗi tôi cũng không muốn nhìn mặt bất cứ ai trong nhà của mình vì thấy sao họ nói nhiều và phiền quá.
Sau đó anh đến năn nỉ tôi, quỳ xuống van xin và làm vô số những trò như mấy cái cuốn tiểu thuyết ba xu bán đầy ngoài chợ và tôi cũng đã quyết định cho anh thêm một cơ hội coi như tự mình phấn đấu để có một gia đình "hạnh phúc". Tính tôi là vậy, đã tha thứ là không nhắc lại nữa còn không là ly dị chứ tôi không phải loại người nói dai về những lỗi lầm của người khác nếu đã tha thứ.
Thời gian cứ trôi qua lặng lẽ như vậy và hình như vết thương cũ đã hàn gắn nhưng sẹo vẫn còn đâu đó trong tim tôi. Chuyện đó đã làm tôi thay đổi rất nhiều vì sau đó tôi không còn tâm sự gì nhiều với chồng nữa và tôi đã ngầm hiểu rằng, tình yêu đã chết từ cái ngày đó và bây giờ là nghĩa vụ với nhau mà thôi.
Rồi đến cái năm tôi 31 tuổi sau ngày sinh nhật 8 tuổi của bé Vịt con gái tôi thì tôi nghe người bạn thân kể lại rằng chồng tôi đang có bồ bên ngoài. Thay vì đau khổ như mấy năm trước thì trong tôi cũng không có một chút cảm giác gì giống như đang nghe chuyện của ai đó. Tối hôm đó tôi cho chồng 2 phương án, 1 là ly dị, 2 là anh phải ngủ riêng phòng từ đây cho đến cuối đời và muốn cặp với ai đó thì cặp và anh chọn phương án 2. Anh cũng diễn lại mấy cái tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, lần này tôi đã phá lên cười và nhìn anh với một ánh mắt khinh thường và lạnh lùng.
Sau mấy năm làm ở công ty không ăn không xài và mượn được của bố mẹ một số tiền khá lớn tôi đã quyết định xin nghỉ ở công ty để tự tạo sự nghiệp riêng cho mình và quan trọng nhất là có thêm thời gian cho bé Vịt. Thấy nhà của bố mẹ nằm ngay góc thuận lợi để mua bán, tôi đã đề nghị mướn lại mặt tiền và hàng tháng sẽ lo ăn uống, điện nước...cho 2 cụ. Tôi đã mướn con cháu họ của tôi đứng trong coi hàng ngày vì lúc đó nó đang thất nghiệp và tiện thể dì cháu trong nhà có thể thoải mái làm việc với nhau. Từ đó tôi đã là bà chủ của một tiệm chuyên bán đồ mây tre khá xinh xắn, và với vốn tiếng Anh nên tôi cũng có khá nhiều khách quen là người nước ngoài.
Công việc mới này giúp thu nhập của tôi tăng lên đáng kể và cũng từ đó tôi đã bắt đầu biết chăm sóc bản thân hơn với thời khóa biểu đi spa hàng tuần, tập thể dục, mua sắm cho bản thân.....
Rồi một ngày đẹp trời, có một anh người Mỹ gốc Ý đã xuất hiện với tư cách là khách hàng của tôi và cuộc đời tình ái của tôi đã sống dậy và thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa gấp 100 lần. Chàng là Antonio, hơn tôi 5 tuổi với dáng dấp khá lịch sự và sang trọng, ăn mặc chỉnh tề như những chàng trai Italy truyền thống. Dáng người cao to, bộ râu quai nón, ánh mắt sáng lanh lẹ, nụ cười quyến rũ của chàng đã để lại ấn tượng rất tốt cho tôi ngay từ cái lần đầu gặp gỡ....
Antonio lúc đó mới đến VN làm việc và trong lúc dạo phố, anh đã phát hiện ra cửa hàng của tôi và đã mê mẫn với những món được trưng bày. Anh có nói là rất thích cách tôi trang trí và hứa sẽ mua rất nhiều món trong cửa hàng của tôi và giới thiệu bạn cùng công ty đến xem. Trong lúc bàn giao với nhau, có lẽ nói chuyện hợp nên chúng tôi đã trao đổi yahoo messenger. Từ công việc buôn bán chúng tôi chuyển sang nói chuyện với nhau suốt hơn 2 tiếng đồng hồ vì càng nói càng hợp vì cả 2 có nhiều sở thích tương đồng. Tôi nhớ rằng, tôi nói với anh rằng tôi rất thích tác phẩm "cuốn theo chiều gió",anh nói là có đem theo về VN một bản bằng Anh ngữ và sẵn sàng cho tôi mượn còn tôi thì hứa đãi anh uống cà phê. Vậy là cả 2 thống nhất một thỏa hiệp, chủ nhật tuần đó sẽ gặp nhau ở một quán cà phê gần công ty anh.
Những ngày sau đó, tối nào chúng tôi cũng chat với nhau ít nhất 1 tiếng đồng hồ và lần nào phải nói lời chào tạm biệt tôi cũng thấy rất buồn. Anh kể với tôi rằng đã có vợ và 2 con nhưng họ đã ly dị với nhau từ mấy năm và chuyện đó làm anh rất buồn. Tôi cũng nữa tin nữa không vì kịch bản, "anh đã ly dị vợ" nghe rất quen mà tôi thì cũng chả còn bé bỏng ngây thơ gì nữa để mà tin chuyện này tuyệt đối nhưng tôi cứ nghĩ, làm bạn nói chuyện với nhau cũng vui thôi nên sao cũng được.
Còn về phía chồng tôi, anh đã có dấu hiệu cải thiện, luôn gợi chuyện nói chuyện với tôi, tỏ ra quan tâm đến tôi hơn nhưng với tôi tất cả đều quá muộn rồi vì bây giờ anh có nói gì tôi cũng chả muốn nghe nữa. Rồi bỗng một đêm nọ, anh mò vào phòng tôi trong lúc tôi đang thay đồ và chạy lại ôm lấy tôi, nhưng tôi đã đẩy anh ra và tát anh một cái và nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Trong lúc đó tôi với lấy cái ly thủy tinh trên tay và nếu anh còn nhào đến nữa thì có lẽ tôi đã dùng nó đập mạnh vào đầu anh rồi. Anh hỏi tôi "bộ tôi cùi hủi hay sao mà em làm vậy với tôi?". Tôi chỉ đành trả lời "nếu anh chỉ cùi hủi thôi thì tôi sẵn sàng cho anh ôm, cho anh làm cái gì thì làm, nhưng anh đã phản bội tôi trong lúc tôi mang con cho anh, và nhiều lần sau đó khi tôi đã tha thứ cho anh, đúng là tôi thấy bản mặt đểu giả của anh thật tởm. Anh đã quay lưng phản bội thì đừng có trách tôi hất hủi anh chứ? Thôi đi cưng ạ, đừng có làm ba cái trò như mấy cái cuốn tiểu thuyết hạ cấp rẻ tiền để mong lấy được lòng của tôi chứ, nếu vậy thì anh đã quá coi thường tôi rồi đấy." Anh đã hét lên "mày vừa nói cái gì con kia?". Tôi cầm cái ly chỉ vào mặt anh và hét lại " tao nói mày đấy, làm gì tao nào? Mày mà không cút ra thì tao thề là tao sẽ ném cái ly này vào cái bản mặt thối của mày. Bà nói rồi nhé, bà thà ở một mình còn hơn để cái thằng gớm ghiết như mày đụng vào mình." Anh nhìn tôi thất vọng và bỏ đi ra suốt 1 tuần sau mới về, và tôi cũng chả quan tâm gì đến chuyện này, cùng lắm là ly dị thì càng khỏe, càng tự do.
Trong một đêm nói chuyện, Antonio có gợi ý mời tôi làm bạn với anh ở một buổi tiệc đêm do công ty anh tổ chức và tôi đã vui vẻ đồng ý.
Sau khi đồng ý làm bạn với Antonio ở buổi tiệc do công ty anh tổ chức, đầu óc tôi lại liên tưởng đến chiếc váy đặc biệt ấy. Số là trước đó một năm tôi có cùng nhóm bạn đi Singapore du lịch và khi đi ngang qua khu mua sắm lớn tôi đã bị chiếc váy đen mê mệt nên quyết định mua nó nhưng cũng không biết sẽ có dịp đặc biệt nào để mặc. Từ dạo ấy, lâu lâu tôi cũng lấy nó ra ướm thử và đi lòng vòng trong phòng, ngắm nghía mình trong gương như một hiệu pháp xả stress đầy hữu hiệu. Cho đến hôm đó khi Antonio mời tôi đi ăn tiệc thì tôi biết rằng, đây sẽ là diệp tốt để mặc nó. Rồi tôi soạn lại hết tủ giày, những món trang sức mà mình đã mua được từ xưa đến nay, chọn lựa kỹ càng cứ như là một cô bé mới lớn lần đầu hẹn hò. Trong tôi luôn luôn có trạng thái lâng lâng như bay bổng chứ không còn bình tĩnh như bình thường nữa.
Sau khi chọn đã đời xong, trong lúc dọn dẹp ngăn nắp lại thì tôi nghe bước chân của bé Vịt đang chạy nhanh đến phòng của tôi. Con bé tông vào, ôm lấy tôi từ sau lưng và dùng 2 tay bịt mắt tôi lại và nghiêm giọng nói "à bắt được rồi, lần này không cho mẹ chạy đâu nhé hi hi, sao hôm nay mẹ không chơi với con?". Tôi quay lại ôm con bé vào lòng và nói. "Cuối tuần này có một buổi tối mẹ hơi bận một tí với người bạn, Vịt qua nhà ngoại ngủ lại một đêm với dì Nhỏ nhé?". Con bé trả lời nũng nịu "Con chỉ thích mẹ ôm và dỗ con ngủ thôi..".
"Thật ra là nói vậy thôi chứ mẹ đi một chút là mẹ về nhưng sợ con ngủ nên không muốn thức con, vậy nhé, con cứ qua đó ngủ trước với dì Nhỏ, sau đó mẹ về và hứa là sáng hôm sau sẽ nằm cạnh con." Sau đó con bé còn tặng tôi hình trái tim bằng giấy nó mới làm nhìn khá khéo tay và chạy về phòng đọc tiếp bộ truyện Đoremon mà tôi đã mua cho con trong những lần mẹ con đi đến tiệm sách.
Con bé như đã làm thức tỉnh con người đang đi vào trạng thái bản năng trong tôi. Không, tôi không thể nào làm một người mẹ có bồ có bịch rồi lơ là con cái và mất đi trách nhiệm được. Không thể nào hời hợt như bố con bé, vì làm như vậy thì chẳng khác gì chính tay mình đem bất hạnh đến cho con mình. Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định, chơi thì cứ chơi nhưng bé Vịt phải là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống. Nghĩ là làm nên tôi quyết định ủi đồ cho con trước, qua phòng Vịt xem con nó cần gì, chuẩn bị sách vở bài tập cho bé, chơi với con nó, dỗ con ngủ rồi tôi mới quay lại phòng ủi nốt bộ đầm dự tiệc của mình.
Antonio có ý đưa xe đến nhà đón tôi nhưng tôi đã từ chối vì sợ mấy cái miệng nhiều chuyện của mấy mợ trong xóm nên tôi đành đón taxi và hẹn gặp ở điểm hẹn. Đêm đó Antonio diện một bộ vest đen đi kèm sơ mi trắng, ở trên cổ có thắt nơ làm tôi liên tưởng đến mấy sao Hollywood hay mặc đi dự Oscar:Battin ey:. Anh nhìn tôi cười với một nụ cười khá bí hiểm, hơi pha lém lỉnh và nói câu đầu tiên. "Đêm nay em rất đẹp." Tôi bèn trả lời "chỉ đêm nay đẹp, còn những lúc khác là xấu đúng không nào?". Antonio cười lớn và nhanh trí đáp lại "chữ xấu khốn là một tính từ không nên nằm trong đời sống của phụ nữ, vì mỗi người phụ nữ khi sinh ra trên đời đều đã là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời của thượng đế." Tôi đáp lại "vậy em là tác phẩm thứ mấy trong bộ sưu tập của anh?". Antonio-----"Nếu anh nói là lần đầu tiên thì chả khác gì anh đang xem thường trí thông minh của em đây, nhưng anh khẳng định, đây là một trong những lần đặc biệt hiếm hoi trong đời, thôi ta đi vào kẻo mọi người đợi nhé, anh muốn giới thiệu em quen mấy người bạn làm chung với anh." Nói rồi Antonio nắm tay tôi và dắt vào, bàn tay khá to của anh nắm rất chắc làm cho tôi có cái cảm giác rất thú vị, rất đê mê vì như có một luồn điện chạy từ người anh vào tôi. Khi đi bên anh, tôi có cảm giác mình như rất nhỏ bé, một cảm giác thật thú vị.
Không gian bên trong của buổi tiệc như một thế giới khác, hoặc ít ra rất khác với cái thế giới bên ngoài vì nó khá xa hoa. Trong đoàn người Tây có, ta có nên trong tôi nơm nớp một nỗi lo sợ là sẽ gặp người quen nhưng rồi lại nghĩ đến chồng, nếu anh không làm lỗi nhiều lần thì mình cũng đâu có xuất hiện đêm nay nên tôi dẹp ngay ý nghĩ sợ hãi ấy đi mà hưởng thụ cuộc vui đêm đó. Sau khi ăn uống xong, Antonio dẫn tôi đi vòng vòng giới thiệu tôi đến với tất cả mọi người anh quen và sau đó dẫn tôi ra sàn nhảy. Tôi có nói là không biết nhảy nhưng anh dặn cứ bước theo chân anh là được.
Trong lúc bữa tiệc gần tàn, Antonio uống khá nhiều rựơu nên mặt anh hơi đỏ lên so với bình thường và anh dắt tay tôi vào một góc vắng gần đó và ôm lấy tôi và nói "đêm nay không cho em về, ở lại với anh nhé?" Tôi lấy tay xiết vào lưng anh the thẻ nói "bữa khác anh nhé, em cũng đâu muốn về đâu, nhưng em lỡ hứa với con gái rồi." Antonio đáp lại "ừ vậy thì chúng ta vẫn giữ liên lạc qua yahoo và anh muốn tuần tới em đến nhà anh chơi được không? Anh sẽ thu xếp hết công việc và dành hết một ngày đó cho em, chúng ta sẽ làm cái gì đó...." Tôi-----"dạ". Sau đó chúng tôi hôn nhau rất lâu, rất sâu và anh cuối xuống hôn vào cổ tôi trước khi từ biệt. Lại một lần nữa, tôi ra về với trạng thái lâng lâng còn nguy hiểm hơn một người nghiện ma túy hạng nặng.
Khi về đến nơi thì thấy bé Nhỏ em tôi đang ngủ với con gái tôi nên tôi cũng khá yên tâm, sau đó từ từ đi vào tắm rửa, mượn bộ đồ ngủ của con em thay vào, bước lên giường và ôm con ngủ cho đến sáng.
Vẫn còn nhé sẽ up sau.
Sau đó tôi thi đậu vào trường đại học ngoại ngữ chuyên Anh văn và sau 4 năm khi vừa ra trường, chúng tôi đã kết hôn dưới sự đồng ý và tán thành của 2 gia đình. Sau khi đám cưới chừng một tháng tôi bắt đầu công việc của mình là làm thông dịch viên cho một công ty nước ngoài với mức lương kha khá và kết quả sau một năm hôn nhân là một bé gái xinh xắn ra đời.
Tôi cứ luôn ước mơ cuộc đời của mình cứ yên bình như vậy cho đến cuối đời và cho dù có nghèo đi tôi vẫn mãn nguyện nhưng không, người tính sẽ không bao giờ bằng trời. Anh đã ngoại tình với một cô nhân viên trẻ tuổi trong công ty và họ đã lừa dối tôi không biết bao nhiêu lần trong những tháng tôi mang thai cho đến lúc nào thì tôi hoàn toàn không biết.
Bầu trời trong tôi gần như sụp đổ và nước mắt cứ trào ra. Tôi xin phép công ty cho nghỉ mấy tuần và dọn hẳn về nhà bố mẹ để sống nhưng về đó tôi càng thấy phiền hơn vì suốt ngày cứ nghe đi nghe lại cái kịch bản "đứa bé cần người cha", "đàn ông chơi qua đường là thôi, nhưng vợ con vẫn là chính"... Nghe đến nhàm tai đến nỗi tôi cũng không muốn nhìn mặt bất cứ ai trong nhà của mình vì thấy sao họ nói nhiều và phiền quá.
Sau đó anh đến năn nỉ tôi, quỳ xuống van xin và làm vô số những trò như mấy cái cuốn tiểu thuyết ba xu bán đầy ngoài chợ và tôi cũng đã quyết định cho anh thêm một cơ hội coi như tự mình phấn đấu để có một gia đình "hạnh phúc". Tính tôi là vậy, đã tha thứ là không nhắc lại nữa còn không là ly dị chứ tôi không phải loại người nói dai về những lỗi lầm của người khác nếu đã tha thứ.
Thời gian cứ trôi qua lặng lẽ như vậy và hình như vết thương cũ đã hàn gắn nhưng sẹo vẫn còn đâu đó trong tim tôi. Chuyện đó đã làm tôi thay đổi rất nhiều vì sau đó tôi không còn tâm sự gì nhiều với chồng nữa và tôi đã ngầm hiểu rằng, tình yêu đã chết từ cái ngày đó và bây giờ là nghĩa vụ với nhau mà thôi.
Rồi đến cái năm tôi 31 tuổi sau ngày sinh nhật 8 tuổi của bé Vịt con gái tôi thì tôi nghe người bạn thân kể lại rằng chồng tôi đang có bồ bên ngoài. Thay vì đau khổ như mấy năm trước thì trong tôi cũng không có một chút cảm giác gì giống như đang nghe chuyện của ai đó. Tối hôm đó tôi cho chồng 2 phương án, 1 là ly dị, 2 là anh phải ngủ riêng phòng từ đây cho đến cuối đời và muốn cặp với ai đó thì cặp và anh chọn phương án 2. Anh cũng diễn lại mấy cái tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, lần này tôi đã phá lên cười và nhìn anh với một ánh mắt khinh thường và lạnh lùng.
Sau mấy năm làm ở công ty không ăn không xài và mượn được của bố mẹ một số tiền khá lớn tôi đã quyết định xin nghỉ ở công ty để tự tạo sự nghiệp riêng cho mình và quan trọng nhất là có thêm thời gian cho bé Vịt. Thấy nhà của bố mẹ nằm ngay góc thuận lợi để mua bán, tôi đã đề nghị mướn lại mặt tiền và hàng tháng sẽ lo ăn uống, điện nước...cho 2 cụ. Tôi đã mướn con cháu họ của tôi đứng trong coi hàng ngày vì lúc đó nó đang thất nghiệp và tiện thể dì cháu trong nhà có thể thoải mái làm việc với nhau. Từ đó tôi đã là bà chủ của một tiệm chuyên bán đồ mây tre khá xinh xắn, và với vốn tiếng Anh nên tôi cũng có khá nhiều khách quen là người nước ngoài.
Công việc mới này giúp thu nhập của tôi tăng lên đáng kể và cũng từ đó tôi đã bắt đầu biết chăm sóc bản thân hơn với thời khóa biểu đi spa hàng tuần, tập thể dục, mua sắm cho bản thân.....
Rồi một ngày đẹp trời, có một anh người Mỹ gốc Ý đã xuất hiện với tư cách là khách hàng của tôi và cuộc đời tình ái của tôi đã sống dậy và thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa gấp 100 lần. Chàng là Antonio, hơn tôi 5 tuổi với dáng dấp khá lịch sự và sang trọng, ăn mặc chỉnh tề như những chàng trai Italy truyền thống. Dáng người cao to, bộ râu quai nón, ánh mắt sáng lanh lẹ, nụ cười quyến rũ của chàng đã để lại ấn tượng rất tốt cho tôi ngay từ cái lần đầu gặp gỡ....
Antonio lúc đó mới đến VN làm việc và trong lúc dạo phố, anh đã phát hiện ra cửa hàng của tôi và đã mê mẫn với những món được trưng bày. Anh có nói là rất thích cách tôi trang trí và hứa sẽ mua rất nhiều món trong cửa hàng của tôi và giới thiệu bạn cùng công ty đến xem. Trong lúc bàn giao với nhau, có lẽ nói chuyện hợp nên chúng tôi đã trao đổi yahoo messenger. Từ công việc buôn bán chúng tôi chuyển sang nói chuyện với nhau suốt hơn 2 tiếng đồng hồ vì càng nói càng hợp vì cả 2 có nhiều sở thích tương đồng. Tôi nhớ rằng, tôi nói với anh rằng tôi rất thích tác phẩm "cuốn theo chiều gió",anh nói là có đem theo về VN một bản bằng Anh ngữ và sẵn sàng cho tôi mượn còn tôi thì hứa đãi anh uống cà phê. Vậy là cả 2 thống nhất một thỏa hiệp, chủ nhật tuần đó sẽ gặp nhau ở một quán cà phê gần công ty anh.
Những ngày sau đó, tối nào chúng tôi cũng chat với nhau ít nhất 1 tiếng đồng hồ và lần nào phải nói lời chào tạm biệt tôi cũng thấy rất buồn. Anh kể với tôi rằng đã có vợ và 2 con nhưng họ đã ly dị với nhau từ mấy năm và chuyện đó làm anh rất buồn. Tôi cũng nữa tin nữa không vì kịch bản, "anh đã ly dị vợ" nghe rất quen mà tôi thì cũng chả còn bé bỏng ngây thơ gì nữa để mà tin chuyện này tuyệt đối nhưng tôi cứ nghĩ, làm bạn nói chuyện với nhau cũng vui thôi nên sao cũng được.
Còn về phía chồng tôi, anh đã có dấu hiệu cải thiện, luôn gợi chuyện nói chuyện với tôi, tỏ ra quan tâm đến tôi hơn nhưng với tôi tất cả đều quá muộn rồi vì bây giờ anh có nói gì tôi cũng chả muốn nghe nữa. Rồi bỗng một đêm nọ, anh mò vào phòng tôi trong lúc tôi đang thay đồ và chạy lại ôm lấy tôi, nhưng tôi đã đẩy anh ra và tát anh một cái và nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Trong lúc đó tôi với lấy cái ly thủy tinh trên tay và nếu anh còn nhào đến nữa thì có lẽ tôi đã dùng nó đập mạnh vào đầu anh rồi. Anh hỏi tôi "bộ tôi cùi hủi hay sao mà em làm vậy với tôi?". Tôi chỉ đành trả lời "nếu anh chỉ cùi hủi thôi thì tôi sẵn sàng cho anh ôm, cho anh làm cái gì thì làm, nhưng anh đã phản bội tôi trong lúc tôi mang con cho anh, và nhiều lần sau đó khi tôi đã tha thứ cho anh, đúng là tôi thấy bản mặt đểu giả của anh thật tởm. Anh đã quay lưng phản bội thì đừng có trách tôi hất hủi anh chứ? Thôi đi cưng ạ, đừng có làm ba cái trò như mấy cái cuốn tiểu thuyết hạ cấp rẻ tiền để mong lấy được lòng của tôi chứ, nếu vậy thì anh đã quá coi thường tôi rồi đấy." Anh đã hét lên "mày vừa nói cái gì con kia?". Tôi cầm cái ly chỉ vào mặt anh và hét lại " tao nói mày đấy, làm gì tao nào? Mày mà không cút ra thì tao thề là tao sẽ ném cái ly này vào cái bản mặt thối của mày. Bà nói rồi nhé, bà thà ở một mình còn hơn để cái thằng gớm ghiết như mày đụng vào mình." Anh nhìn tôi thất vọng và bỏ đi ra suốt 1 tuần sau mới về, và tôi cũng chả quan tâm gì đến chuyện này, cùng lắm là ly dị thì càng khỏe, càng tự do.
Trong một đêm nói chuyện, Antonio có gợi ý mời tôi làm bạn với anh ở một buổi tiệc đêm do công ty anh tổ chức và tôi đã vui vẻ đồng ý.
Sau khi đồng ý làm bạn với Antonio ở buổi tiệc do công ty anh tổ chức, đầu óc tôi lại liên tưởng đến chiếc váy đặc biệt ấy. Số là trước đó một năm tôi có cùng nhóm bạn đi Singapore du lịch và khi đi ngang qua khu mua sắm lớn tôi đã bị chiếc váy đen mê mệt nên quyết định mua nó nhưng cũng không biết sẽ có dịp đặc biệt nào để mặc. Từ dạo ấy, lâu lâu tôi cũng lấy nó ra ướm thử và đi lòng vòng trong phòng, ngắm nghía mình trong gương như một hiệu pháp xả stress đầy hữu hiệu. Cho đến hôm đó khi Antonio mời tôi đi ăn tiệc thì tôi biết rằng, đây sẽ là diệp tốt để mặc nó. Rồi tôi soạn lại hết tủ giày, những món trang sức mà mình đã mua được từ xưa đến nay, chọn lựa kỹ càng cứ như là một cô bé mới lớn lần đầu hẹn hò. Trong tôi luôn luôn có trạng thái lâng lâng như bay bổng chứ không còn bình tĩnh như bình thường nữa.
Sau khi chọn đã đời xong, trong lúc dọn dẹp ngăn nắp lại thì tôi nghe bước chân của bé Vịt đang chạy nhanh đến phòng của tôi. Con bé tông vào, ôm lấy tôi từ sau lưng và dùng 2 tay bịt mắt tôi lại và nghiêm giọng nói "à bắt được rồi, lần này không cho mẹ chạy đâu nhé hi hi, sao hôm nay mẹ không chơi với con?". Tôi quay lại ôm con bé vào lòng và nói. "Cuối tuần này có một buổi tối mẹ hơi bận một tí với người bạn, Vịt qua nhà ngoại ngủ lại một đêm với dì Nhỏ nhé?". Con bé trả lời nũng nịu "Con chỉ thích mẹ ôm và dỗ con ngủ thôi..".
"Thật ra là nói vậy thôi chứ mẹ đi một chút là mẹ về nhưng sợ con ngủ nên không muốn thức con, vậy nhé, con cứ qua đó ngủ trước với dì Nhỏ, sau đó mẹ về và hứa là sáng hôm sau sẽ nằm cạnh con." Sau đó con bé còn tặng tôi hình trái tim bằng giấy nó mới làm nhìn khá khéo tay và chạy về phòng đọc tiếp bộ truyện Đoremon mà tôi đã mua cho con trong những lần mẹ con đi đến tiệm sách.
Con bé như đã làm thức tỉnh con người đang đi vào trạng thái bản năng trong tôi. Không, tôi không thể nào làm một người mẹ có bồ có bịch rồi lơ là con cái và mất đi trách nhiệm được. Không thể nào hời hợt như bố con bé, vì làm như vậy thì chẳng khác gì chính tay mình đem bất hạnh đến cho con mình. Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định, chơi thì cứ chơi nhưng bé Vịt phải là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống. Nghĩ là làm nên tôi quyết định ủi đồ cho con trước, qua phòng Vịt xem con nó cần gì, chuẩn bị sách vở bài tập cho bé, chơi với con nó, dỗ con ngủ rồi tôi mới quay lại phòng ủi nốt bộ đầm dự tiệc của mình.
Antonio có ý đưa xe đến nhà đón tôi nhưng tôi đã từ chối vì sợ mấy cái miệng nhiều chuyện của mấy mợ trong xóm nên tôi đành đón taxi và hẹn gặp ở điểm hẹn. Đêm đó Antonio diện một bộ vest đen đi kèm sơ mi trắng, ở trên cổ có thắt nơ làm tôi liên tưởng đến mấy sao Hollywood hay mặc đi dự Oscar:Battin ey:. Anh nhìn tôi cười với một nụ cười khá bí hiểm, hơi pha lém lỉnh và nói câu đầu tiên. "Đêm nay em rất đẹp." Tôi bèn trả lời "chỉ đêm nay đẹp, còn những lúc khác là xấu đúng không nào?". Antonio cười lớn và nhanh trí đáp lại "chữ xấu khốn là một tính từ không nên nằm trong đời sống của phụ nữ, vì mỗi người phụ nữ khi sinh ra trên đời đều đã là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời của thượng đế." Tôi đáp lại "vậy em là tác phẩm thứ mấy trong bộ sưu tập của anh?". Antonio-----"Nếu anh nói là lần đầu tiên thì chả khác gì anh đang xem thường trí thông minh của em đây, nhưng anh khẳng định, đây là một trong những lần đặc biệt hiếm hoi trong đời, thôi ta đi vào kẻo mọi người đợi nhé, anh muốn giới thiệu em quen mấy người bạn làm chung với anh." Nói rồi Antonio nắm tay tôi và dắt vào, bàn tay khá to của anh nắm rất chắc làm cho tôi có cái cảm giác rất thú vị, rất đê mê vì như có một luồn điện chạy từ người anh vào tôi. Khi đi bên anh, tôi có cảm giác mình như rất nhỏ bé, một cảm giác thật thú vị.
Không gian bên trong của buổi tiệc như một thế giới khác, hoặc ít ra rất khác với cái thế giới bên ngoài vì nó khá xa hoa. Trong đoàn người Tây có, ta có nên trong tôi nơm nớp một nỗi lo sợ là sẽ gặp người quen nhưng rồi lại nghĩ đến chồng, nếu anh không làm lỗi nhiều lần thì mình cũng đâu có xuất hiện đêm nay nên tôi dẹp ngay ý nghĩ sợ hãi ấy đi mà hưởng thụ cuộc vui đêm đó. Sau khi ăn uống xong, Antonio dẫn tôi đi vòng vòng giới thiệu tôi đến với tất cả mọi người anh quen và sau đó dẫn tôi ra sàn nhảy. Tôi có nói là không biết nhảy nhưng anh dặn cứ bước theo chân anh là được.
Trong lúc bữa tiệc gần tàn, Antonio uống khá nhiều rựơu nên mặt anh hơi đỏ lên so với bình thường và anh dắt tay tôi vào một góc vắng gần đó và ôm lấy tôi và nói "đêm nay không cho em về, ở lại với anh nhé?" Tôi lấy tay xiết vào lưng anh the thẻ nói "bữa khác anh nhé, em cũng đâu muốn về đâu, nhưng em lỡ hứa với con gái rồi." Antonio đáp lại "ừ vậy thì chúng ta vẫn giữ liên lạc qua yahoo và anh muốn tuần tới em đến nhà anh chơi được không? Anh sẽ thu xếp hết công việc và dành hết một ngày đó cho em, chúng ta sẽ làm cái gì đó...." Tôi-----"dạ". Sau đó chúng tôi hôn nhau rất lâu, rất sâu và anh cuối xuống hôn vào cổ tôi trước khi từ biệt. Lại một lần nữa, tôi ra về với trạng thái lâng lâng còn nguy hiểm hơn một người nghiện ma túy hạng nặng.
Khi về đến nơi thì thấy bé Nhỏ em tôi đang ngủ với con gái tôi nên tôi cũng khá yên tâm, sau đó từ từ đi vào tắm rửa, mượn bộ đồ ngủ của con em thay vào, bước lên giường và ôm con ngủ cho đến sáng.
Vẫn còn nhé sẽ up sau.
Bài viết khá hay, bạn có thể xem thêm một vài thông tin liên quan sau:
Trả lờiXóahttp://langmodanb.com.vn/danh-muc-san-pham/lang-mo-da/
http://langmodanb.com.vn/danh-muc-san-pham/mo-da/